Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

Lời nói muộn màng


Lời nói muộn màng







Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao……Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ….

– Chán thật đấy – Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui…
– Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao….Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
– Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
– Trò chơi gì cơ???
– Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày…anh nghĩ sao??
– …..Được thôi….dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
– Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta…Thế anh muốn đi đâu nào??
– Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu…
– Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu




Linh và Việt đi xem phim….buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại….Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau…Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh……

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên….mọi chuyện đến quá nhanh…lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn…Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao….Một ngôi sao băng bay qua…Linh ước….

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên…..lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác “may mắn” nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm…Linh rủ Việt vào xem thử…Bà ta nói với cả hai: “các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có”….rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển….họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản….Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao….Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23
– Em khát quá-Linh nói
– Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
– Mua cho em một chai nước khoáng đi

1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về………Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

– Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương…Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng….Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt………Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
– Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản….Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều…anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh yêu em!!!

11h58
Việt à…- Linh bật khóc-….Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng…nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh…hãy quay về với em đi…Em yêu anh…

Đồng hồ chỉ 12h chiều….tim của Việt ngừng đập….và đó là ngày thứ 100…!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét